Sunday, March 13, 2016

... Review: Bộ đôi Epic của Amouage ...

   Thông thường, mỗi sáng tạo mùi hương của Amouage đều có bản cho nam riêng nữ riêng. Vừa tách biệt, lại vừa song hành khắng khít nhau. Xa cách đối lập một cách kì lạ. Nhưng cũng lại hòa hợp và nâng đỡ nhau một cách tài tình. Epic không ngoại lệ.



   Một thực tế, Amouage thường làm mùi nữ ngửi khá...unisex, thậm chí ngửi rất lý thú trên da nam giới. Mùi nữ của Amouage thường cầu kì hơn so với mùi nam. Cá nhân tôi yêu thích các mùi nam của nhà này, nhưng cũng bị ám ảnh bởi các mùi nữ do Amouage sáng tạo. Thậm chí, các mùi nữ của Amouage còn khơi gợi ở tôi nhiều cảm xúc hơn so với mùi nam.


   Epic bản nữ, tội gọi là bóng ma, là cuộc hành trình tự nguyện và dẫn dụ vào cõi sâu thăm thẳm, là mùi của hiểm nguy mời gọi... Nhưng lại hoàn toàn không u ám hay ủ dột, mà đẹp một cách ma mị. Đó là cảm nhận qua loa và không đổi của tôi về bản nữ. Tôi nói về Epic nữ vì giờ trên da tôi đang lôi cuốn hương Epic nữ. Tôi hoàn toàn bị ám ảnh bởi thứ mùi hương mà nếu chỉ nhận xét là "thơm" thì tức là đã "coi thường" sáng tạo này. Tôi sẽ nói tiếp về Epic nữ sau. Giờ là lúc tôi nói về Epic nam.




Amouage Epic Man



   Epic Nam, tôi gọi là những giọt mực. Đặc quánh, cô đọng. Nhỏ lên da giọt mực. Đậm đặc đen tối. Giọt mực sâu thẳm bóng nhẫy bắt đầu ăn sâu vào da. Bầu không khí bỗng xộc lên vị lạ. Giọt mực lan tỏa. Từ vật chất bỗng hóa thành khói. Quanh co. Bầu không khí tựa tờ giấy thấm mùi. Và Epic cứ thế lan tỏa. Lớp khói đặc và dày bốc lên từ giọt mực ấy, uốn lượn liên hồi. Ngửi trong không khí, dường như người ta thấy trước mặt một con đường hun hút u tối, dẫn đi đâu không biết, nhưng thật khó chối từ. Từng bước từng bước dấn sâu vào con đường lạ lẫm đó. Người ta thấy sự tĩnh lặng không một bóng người, nhưng đồng thời lại thấy ở hai bên đường những bóng hình nhộn nhịp di chuyển liên hồi. Không âm thanh. Trên con đường u uẩn khói ấy, người ta thấy mùi da thuộc nồng nàn, mùi trà đen khô chát, mùi nhựa hương le lói cháy điểm xuyết những chấm đen đậm đặc.



   Càng bước sâu vào con đường lạ lẫm, người kiến tạo ra con đường ấy càng thấy Epic thăm thẳm hơn, khói và hương tỏa ra người kiến tạo, đông thời lại bị người chủ con đường hấp thụ hết. Tiếp tục dạo bước trên con đường lâng lâng khói màu lam thẫm ấy, người ta thấy thuốc lá rào rạt khô rang sực lên dưới mỗi bước chân. Còn đường vẫn tối. Giọt mực trên tay vẫn đậm đặc bốc khói nghi ngút. Epic hun hút và liên hồi. Vẫn nhộn nhịp. Nhưng tĩnh lặng. Không âm thanh. Kẻ dẫn dụ đồng thời cũng bị dẫn dụ. Con đường dần dốc hơn. Thoai thoải dốc. Rồi bỗng chốc chênh vênh dựng đứng.


   Đó là lúc người ta nhận ra có một mùi hương mới xuất hiện.




Amouage Epic Woman



   Chúng ta quen thuộc với những quyến rũ quen thuộc: kiểu hoa cỏ, kiểu đồ ăn, kiểu ngọt ngào, kiểu phân phấn, kiểu đồ uống có cồn, kiểu thuốc lá... Tuy nhiên, lạ lẫm và hiếm hoi. Quyến rũ kiểu một cách sắc nhọn nguy hiểm. Đó là Amouage Epic Woman. Sa lầy vào vũng mùi hương thăm thẳm ma mị dị kì, và "bị" hương thơm ấy ngậm lấy dần. Epic Woman của Amouage là một ví dụ. Epic xứng là sáng tạo đặc biệt và kì lạ nhất, không chỉ của riêng Amouage, mà tôi từng biết.



   Mùi hương đặc quánh, vừa xanh ngút, lại vừa đen kịt. Vừa như chất gây nghiện. Lại sực mùi sắc lạnh gai góc. Những gai góc vươn ra, ve vuốt, miên man. Như thôi miên người ngửi. Như đã nói, tôi không khen Epic Woman thơm. Khen Epic Woman thơm, chả khác nào nói mùi hương hời hợt. Epic Woman có chiều sâu, có sắc thái riêng. Lạ, và đẹp.



   Trên da tôi, Epic Woman là cuộc phiêu lưu thậm chí còn kì thú và tối tăm hơn so với Epic Man. Epic Man là một con đường quanh co ẩn dật khói. Epic Woman thôi miên kẻ mạo muội bước trên con đường ấy, dựng ngược con đường, biến còn đường thành một vực thẳm hoăm hoắm. Những cây cối bên đường bỗng biến thành những chông gai, trở nên xanh sắc nhọn. Đó là cảm nhận bạn đầu khi Epic Woman phủ lên da. Mùi hương xanh, thơm sộc nhiều loại hoa cỏ, lại the the hương khói, và cay sắc gia vị. Rất cầu kì và khó đoán. Sau khoảng 10 phút, Epic Woman dần hòa với hơi ấm chủ nhân, người ta nhận ra hương hạt tiêu cay quyện hương quế ngọt tạo nên vị sắc lẹm lạ lẫm. Sắc hoa vẫn đâu đó, khiến mùi hương không chỉ có màu xanh u uẩn, mà con le lói những ve vuốt. Xuống mùi, Epic Woman vẫn không chịu "hiền dịu" đi, mùi hương giữ nguyên sự gai góc sắc nhọn cá tính. Xuống sâu hơn nữa, vực thẳm Epic Woman dần ngớt xanh, mà trở nên khói thẫm hun hút, khi gỗ trầm và trầm hương hiện diện càng lúc càng rõ rệt. Tuy nhiên, hương gỗ trong Epic Woman không quá cứng cáp, bởi trên da người mặc lúc này xuất hiện hương hoa hồng hoang dã nhưng êm ái lấp đầy vực thẳm. Ngửi xa, Epic Woman có vị sắc dịu ngọt và ấm áp. Loại mùi hương "nguy hiểm" và khiến người ta không thể phớt lờ.


   Có bao giờ bạn gặp được một mùi hương sâu tựa vực thẳm, hun hút sức lôi cuốn? Epic Woman cầu kì rất nhiều note hòa quyện, tạo thành một vực sâu hoắm. Đáy vực lót sẵn hoa hồng gai sực lên vừa hoang dại vừa mời gọi. Và, bạn còn đợi gì nữa ...

... Điều tuyệt diệu mang tên London ...

   Tôi viết tiếp về London sau 2 năm. Bài London đầu tiên tôi viết chủ yếu là phù hợp mục Scent, nói về một thế giới mùi hương ẩn dật nơi xứ sở sương mù. Lần này, sau hơn 2 năm với khoảng trên dưới 30 ngày lê la ở London và các thành phố phụ cận, tôi quyết định viết tiếp về London.


   Bạn tôi khi thấy tôi khoe là sẽ ( lại ) về London vài ngày, bắt chước thói xấu của tôi, sờ tay lên trán "khổ chủ", mục đích xem tôi "sốt" cao ra sao. London là vậy. Càng thân thuộc nơi này, tôi lại càng thấy háo hức. Mỗi khi có dịp quay lại London, tôi lại "phát cuồng" đến không thể kiềm chế. Lần này, tôi thử viết về London theo lối khách du lịch đang thịnh hành lúc này. Nào là shopping, nào là checking, nào là trendy... Đại loại thế!


   Điều tuyệt diệu đầu tiên, ấn tượng nhất, đập ngay vào mắt, đó là tình hình Gay-Les Friendly ở London


   Thế kỉ XXI không có nghĩa mọi quan điểm đều xứng tầm ở thời điểm hiện tại. Tôi đi lê la mấy nước châu Á, cụ thể là Hàn Quốc hiện đại, hốt hoảng sao không thấy người đồng tính. Thế mới "hại điện"!. Tính tôi ưa thắc mắc, bèn túm lấy một cô bạn Hàn Quốc thân, và hỏi vấn đề "tế nhị" này. Cô nói xã hội hiện đại nước cô không chấp nhận vấn đề đồng tính. Ở Hàn Quốc, đồng tính gần như là vấn đề tối kị, không ai muốn bàn tới. Nó không xấu xa như ngoại tình, nhưng còn nghiêm trọng hơn ngoại tình. Cô kết luận, cơ bản ở Hàn Quốc, người đồng tính sẽ phải ẩn nấp, không công khai xu hướng tình dục của mình. Tôi nghe mà thấy như ở xứ đạo Hồi cực đoan.




   Quay lại London, tôi nghĩ đây là môi trường sống lý tưởng cho những ngừoi đồng tính. Trong số những thành phố tôi có dịp đi qua, có lẽ London là nơi thân thiện, thanh lịch và cởi mở nhất. Người lạ đến London có thể thấy ngừoi đồng tính hiện diện khắp nơi. Họ tồn tại, sống, yêu, làm việc, hưởng thụ...và tự hào vì mình là người đồng tính. Tôi quan sát thấy ở London, hình như không ai sợ người đồng tính, mọi người ở London nhìn nhận vấn đề đồng tính tự nhiên như hơi thở, như một màu sắc khiến cuộc sống này đa dạng hơn. Tôi xếp hàng đi Natural History Museum, Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên London, thấy trước mặt một đôi tình nhân nắm tay nhau hăm hở hạnh phúc xếp hàng giống mình đi hưởng thụ văn hóa. Tôi đi tung tẩy mua sắm ở khu Convent Garden cũng gặp nhiều đôi đồng tính hạnh phúc ăn mặc tông xuyệt tông dẫn nhau đi mua sắm. Tôi không biết, liệu có phải London cởi mở nên có nhiều người đồng tính đến thế. Họ không phải khép mình, không phải "giả vờ", nên họ dám sống, dám yêu, và hưởng thụ.







   Nếu có thể, bạn nên đến London ít nhất một lần ,để cảm nhận cuộc sống văn minh hài hòa nó đẹp và đa dạng thế nào. Tôi dám cá, hẳn không ít bạn đọc sẽ thất vọng khi thấy điều tuyệt diệu đầu tiên về London tôi thổ lộ, lại là "vấn đề" này. Nhưng nếu bạn rộng lòng hơn, và điềm tĩnh suy xét, bạn sẽ thấy lợi ích của việc chấp nhận để đa dạng. Một xã hội văn minh biết nhận ra đâu là điều tốt đẹp để dung nạp thì hẳn sẽ nhận được nhiều lợi ích đến không ngờ. Không chỉ riêng vấn đề đồng tính, mà còn vấn đề màu da, sắc tộc... Nếu một con người được chấp nhận và tôn trọng, tôi nghĩ người ta sẽ biết cách sống tốt hơn, bớt bệnh hoạn đi, sẽ biết cống hiến nhiều hơn, hành động tích cực hơn.


   Đó chẳng phải là điều tuyệt diệu giản dị nhất sao: Con người ta được Sống đúng nghĩa!


   Ở đoạn trên, tôi có bóng gió "khoe khoang" chuyện tôi đi Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên. Giờ, tôi khoe lại lần nữa:

   Điều tuyệt diệu thứ hai, cực kì nghiêm túc, làm ơn hãy Sờ trong viện bảo tàng, 100% Free!
   Thực ra, nhà mình cũng có một vài bảo tàng giá trị và hấp dẫn. Tôi nhớ ở Hà Nội có bảo tàng Dân Tộc Học. Nơi này khuôn viên rộng, lại có nhiều hoạt động văn hóa bổ ích. Và tất nhiên là mất tiền. Tôi vừa vào website của bảo tàng Dân Tộc Học. Giá vé vào cửa là 40.000đ, chưa kể các phụ phí linh tinh kiểu vé gửi xe rồi này nọ kia.


   Tôi sang Pháp, mê mải Paris. Paris thì nhiều bảo tàng rồi. Quen thuộc nhất là bảo tàng nghệ thuật Lourve, rồi cơ man nào các bảo tàng to nhỏ khác. Như tôi đã nói ở bài viết Tìm gì ở Paris, nước Pháp không cho không ai cái gì. Giá vé vào các viện bảo tàng ở Pháp thường khá đắt đỏ.

( bên ngoài Viện bảo tàng Lịch sử Tự nhiên )

   Đến London, tôi lại choáng ngợp vì mật độ phủ sóng của các viện bảo tàng. Cái nào cũng to cũng đẹp cũng cầu kì cũng gợi sự tò mò lớn. Và đặc biệt, hầu hết là miễn phí. Tôi vốn nghiện facebook, đi đâu cũng ngó nghiêng xem chỗ nào "tiếng tăm" chút, mò tới, check-in phát, rồi làm gì thì làm. Ở London có một viện bảo tàng mà hầu như ai cũng phải tới, nhất là khách du lịch. Bảo tàng này ,tôi đã nhắc ở phần Gay-Les Friendly, bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, Natural History Museum ( NHM ). Trước, giống như đa số người Việt, tôi chả quan tâm bảo tàng. Có lẽ bị ấn tượng, bảo tàng là nơi chỉ toàn tủ kính chi chít biển Cấm Sờ. Vừa khô khan vừa xa cách. Lý do duy nhất khiến tôi mò tới NHM là vì bộ phim Night At The Museum, Đêm ở viện bảo tàng của nghệ sĩ tài năng Ben Stiller. Tôi trân trọng và yêu thích Ben Stiller bởi Night At The Museum chỉ là một bộ phim thuần giải trí nhưng lại khiến cho một kẻ hờ hững với viện bảo tàng như tôi phải mò tới NHM. Có lẽ không đâu như bảo tàng có bộ xương khủng long hoành tráng này, người ta phải xếp hàng từ sớm. Tôi lò dò đến lúc 9.30 sáng, đã thấy lố nhố tầm vài ba chục người . 10 giờ bảo tàng mới mở cửa. Thứ hai đầu tuần, đoàn người xếp hàng vào bảo tàng dài đến 200m có lẻ. Giờ vàng đã điểm, tôi háo hức vào NHM chiêm ngưỡng bộ xương khủng long khổng lồ hệt như trong phim Đêm ở Viện bảo tàng. Mò mẫm từ khu này sang khu khác, tôi phát hiện ra NHM còn có xương của đủ loại động vật khác, chứ không chỉ có xương khủng long. Đặc biệt hơn, bảo tàng có nhiều mẫu vật hóa thạch được trưng bày một cách...mời gọi nhất, kèm theo biển báo khẩn khoản người xem "Please Touch!", tiếng Việt nghĩa là " Sờ thử cọi!" Tâm lý con người cơ bản là giản đơn mâu thuẫn đến mức phì cười. Cái gì càng cấm thì lại càng muốn làm. Cái gì mời gọi thì đâm ra ừ hữ. Tôi nhìn thấy nhiều bảng mời sờ quá, đâm ra...ngại. Không dám động chạm sờ vào quá nhiều thứ. Vả lại, sờ nhiều quá rồi, đến mỏi cả tay. Ở khu trưng bày các hóa thạch, tôi thấy có biển mời sờ vào phiến đá dị kì nhìn như...hàm răng một loài vật khổng lồ đã bị tuyệt chủng nào đó, trông rất tò mò và...tươi rói. Tươi đến độ tôi...chẳng dám sờ.



   London không chỉ có NHM là miễn phí. London còn có những "báu vật" miễn phí khác cũng lôi cuốn không kém như: TATE Modern, British Gallery, Science Museum... Tôi chả muốn liệt kê thêm. Vì mỗi địa danh này, nhẹ nhàng qua loa cưỡi ngựa xem hoa thì cũng phải mất ít nhất nửa ngày để hoàn thành rồi. Chúng ta thì cần phải cho quan phần Sờ ở viện bảo tàng, để bước sang điều tuyệt diệu thứ ba.


   Điều tuyệt diệu thứ ba, KHÔNG GÌ CẢ!

   Đó là câu trả lời của tôi khi ở nhà có người hỏi tôi sang London sẽ ăn đặc sản gì? Nhật thì nào là ramen, tempura. Hàn Quốc thì kimchi rồi cơm trộn. Việt Nam thì lại càng nhiều đặc sản: thịt chó ( tôi đùa thôi, nói thật lòng, tôi hi vọng độc giả Mann up bạn đọc mục Scent không ai "mọi rợ" đến mức ăn thịt chó thịt mèo thịt cò óc khỉ ), bún chả, phở, nem, bánh mì.


   London, quen thuộc nhất, chả nhẽ lại nhắc đến English breakfast? Nhắc đến bữa sáng, tôi nghĩ châu Á chúng ta, đặc biệt là Việt Nam, có quyền tự hào về một bữa sáng đa dạng, lôi cuốn, và ngon miệng hơn hẳn so với bữa sáng của các nước châu Âu. Chúng ta có đủ loại bún các loại phở, nhiều loại miến, vô vàn loại bánh mì, đa dạng loại cháo. Mùa nào thức nấy. Nếu bạn là người Anh, bạn sống ở Anh, bạn sẽ không có được "đặc quyền" vậy. Bữa sáng của bạn sẽ chỉ là English breakfast. Nếu muốn đổi món, bạn có thể ăn mấy loại đồ ngũ cốc sấy khô chan với sữa. English breakfast cụ thể thế nào, tôi xin phép được chèn vào bài viết một tấm ảnh.






   Thịt heo này, ít nấm, ít đậu, trứng, cà chua, xúc xích. Kèm theo cốc nước quả hoặc trà. Thế là thành English breakfast. Cứ ăn sáng kiểu này từ ngày này qua tháng nọ bất di bất dịch chắc tôi ngất lịm mất. Các nơi tôi có dịp đi qua, có lẽ nước Anh có bữa sáng đặc trưng và "bảo thủ" nhất. Bữa sáng ở nhiều khách sạn London thường đúng kiểu Anh như thế này: ít lựa chọn, và giống nhau một cách đáng kinh ngạc.


   Nhắc đến trà, nhà mình dạo này đang có mốt trà chiều khá xa xỉ và "ảo diệu". Một ấm trà thảo dược thơm thơm. Điểm vài cái bánh ngọt. Quán xá xinh xinh nửa cung điện nửa phòng ngủ công chúa. Ngồi checkin chụp ảnh. Đến lúc tính tiền giật mình vì giá đắt kinh hồn. Trà chiều, khởi nguồn từ Anh quốc, là thú vui xa xỉ. Có lẽ, thay vì thưởng thức bữa sáng kiểu Anh chóng chán, chúng ta nên chịu khó đợi đến giữa chiều, để thưởng thức trà chiều. Món này thì tôi thấy xứng đáng ít nhất một lần bỏ hẳn vài ba tiếng buổi chiều du lich quý giá, cùng kha khá tiền, để thưởng thức. Nhất là khi bạn hảo ngọt, và mê trà.



   Trong quá trình chờ đợi từ sáng đến lúc trà chiều, nếu đói, nước Anh có thêm một món truyền thống nữa, Fish & Chips. Đúng như cái tên giản đơn, món ăn gồm cá chiên và khoai tây chiên. Tôi vốn chẳng thích ăn cá. Nên tôi không viết nhiều thêm về món này đâu. Nếu bạn tò mò, tôi xin phép chèn tấm hình Fish & Chips cho dễ hình dung.




   Thú thực với bạn, mấy món vừa liệt kê, tôi...chả mê món nào. Liệt kê vậy cho đúng mô tuýp một bài viết kiểu du lịch, cho đúng chất đủ vị. Đồ tây tôi mê lắm, nhưng tôi chỉ nghiện bữa sáng kiểu Việt. Trà tôi cũng mê, nhưng tôi không quen với kiểu trà hoàng gia đến mức này. Cá tôi cũng mê, nhưng tôi chỉ thích cá theo phong cách Nhật Bản thôi. Giờ là lúc tôi "sống thật".



   Ở London, bạn phải đi bar. Tôi khẳng định đấy. Có thể, bạn đánh giá người viết bài là kiểu người sống gấp, ưa hưởng thụ, bản năng, và là...tấm gương tối. Tôi không quan tâm. Tôi quan niệm, đừng bao giờ cho phép mình già cỗi. Tôi gặp nhiều người trẻ nhưng sao thấy như...hấp hối. Có thể do họ không có gì, cũng có thể họ chỉ có mỗi tiền. Họ bi quan và chán chường đến mức đáng thương hại. Quay lại chuyện đi bar, tôi khẳng định lại, bạn phải đi bar ở London.



( Cocktail "điên cuồng" Jager bomb )


   Chuyện bar sàn ở Hà Nội thì rõ là bi hài. Sài Gòn thì đỡ cám cảnh, tươi vui và đa dạng hơn. Các nước châu Á, đặc biệt là Nhật thì rộn ràng hơn hẳn. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm cá nhân, tôi đánh giá bar ở London là vui nhất. Ở London, mọi ngày đều như cuối tuần. London có nhiều khu bar sàn. Nhưng vui nhất, khách... đẹp và đa dạng phong cách nhất, thì hẳn là Soho. Soho là "điểm nóng". Và bạn ( hầu như ) có tất cả ở Soho: các quán ăn ngon, các rạp hát, các nhãn hàng thời trang... và tất nhiên, không thể thiếu, một khu bar-pub vui vẻ. Ở Sài Gòn, người ta có thể ngồi pub từ khoảng 3-4 giờ chiều. Giờ này thường có khuyến mại Happy Hour, giảm giá đồ uống. London cũng vậy, bạn có thể "hưởng thụ" đủ loại cocktail từ chiều hôm trước đến...chiều hôm sau. Chúng tôi lê la từ bar này sang bar khác, uống Jager bomb, loại cocktail "điên loạn" rất thịch hành ở London, tối muộn thì vào các Discotheque để nghe nhạc Anh và đung đưa. Ở Soho, mọi người vui vẻ với nhau, chả ai đánh giá ai qua ngoại hình, bạn đẹp hay xấu thì cũng luôn ít nhất có một ai đó để ý và mỉm cười làm quen với bạn. Ở Soho, không ai chung thủy một bar một pub một Discotheque. Những người xa lạ đến Soho, uống, rồi làm quen, rồi lại tìm những bãi đáp mới, uống, rồi lại làm quen, và cùng khám phá mọi Discotheque. Chiều rồi đến đêm. Đêm rồi lại sáng. Khi người ta vui, thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt.




   Tất nhiên, điều tuyệt diệu không chỉ dừng lại ở con số 3. London còn kì diệu trong việc chuyển hóa nhiều bộ phim Holywood đặc sắc thành nhạc kịch. London, hay cả Anh quốc, khiến cả thế giới mê mẩn bởi chất nhạc British rất riêng và lôi cuốn. Tuy không có món ăn nào thực sự đặc sắc đặc trưng, nhưng người ta hoàn toàn có thể mãn nguyện với một London hội tụ đủ mọi phong cách ẩm thực không thể không xuýt xoa.

... "Cỏ" ...


   Nước hoa cũng giống như thời trang. Mỗi năm một xu hướng một trào lưu. Chúng ta cũng từng thống nhất với nhau, nước hoa là một loại trang phục. Vô hình. Nhưng hiệu quả thì hữu hình. Hàng năm, chúng ta chứng kiến một cái tên một sản phẩm một loại trang phục tràn ngập đường phố tràn ngập facebook. Ví dụ như thời điểm hiện tại, đi đâu người ta cũng thấy son Louboutin. Tuy nhiên, bên cạnh những "bão" xu hướng dữ dội và tràn lan dễ nhận biết, những ai điềm tĩnh và giỏi quan sát, sẽ nhận ra "cơn sóng ngầm". Không vội vã, không dễ đụng hàng, không show-off, nhưng đặc biệt và thực chất. Nếu thời trang nói chung đang "điên đảo" son Louboutin, con sóng ngầm của mùi hương là gì?




   "Cỏ"! Tôi nghĩ vậy. Thời điểm hiện tại, ngần ấy note cơ bản trong mùi hương được các nghệ sĩ cả "xào nấu" lẫn sáng tạo đến mạnh bạo đến nháo nhào. Đã đến lúc để bắt đầu những chuyến đi những cuộc tìm kiếm mới. Cảm hứng mới mẻ. Nguyên liệu lạ lẫm.


   Đọc báo, tôi thấy người ta coi Cỏ là thứ thuốc gây nghiện, nguồn gốc tư bản, rất bệ rạc và xấu xa. Giới trẻ thì coi Cỏ như một biểu tượng văn hóa. Gần đây, các trường đại học thuộc các nước văn minh nghiên cứu kĩ hơn về Cỏ, rồi kết luận Cỏ rất hữu dụng: giúp ăn ngon ngủ kĩ, chữa bệnh này bệnh kia. Xem ra, Cỏ giờ thông dụng và lôi cuốn không kém gì cafe.


   Cỏ có mùi đặc biệt dễ nhận biết. Ngửi là thấy...ngốt thấy không thể quên. Với cá nhân người viết bài, Cỏ đang cháy có mùi ngai ngái, khói khét mạnh, u ám, nhưng phấn khích. Tuyệt nhiên, Cỏ ngửi không...thơm, nhưng Cỏ khó quên. Rất độc đáo, và không thể lẫn lộn.


Với loại thảo mộc cá tính và hoang dã, lại được thêu dệt bao nhiêu sự tích bao nhiêu lịch sử bao nhiêu tác hại bao nhiêu lợi ích, hút hít đã rồi, tại sao chúng ta không "mặc" Cỏ?


​( Cannabis Santal của Fresh - Đừng mua sách chỉ vì cái cái bìa )


   Ấn tượng đầu tiên về Cỏ, với tôi lại...xấu và ngán ngẩm đến không thể chấp nhận được. Cỏ đó mang tên Cannabis Santal của Fresh. Những ai để tâm đến việc chăm sóc da dẻ hẳn nhiên không lạ gì Fresh, hãng mỹ phẩm có nguồn gốc thiên nhiên của Mỹ. Fresh làm cả nước hoa. Nước hoa của Fresh hầu hết đều...đáng quên. Trong số rất nhiều những cái tên nửa cỏ cây nửa buồn bã, nổi lên một cái tên cực sốc nổi: Cannabis Santal. Cannabis Santal ra đời năm 2006. Tôi nhớ ở thời điểm đó cho đến vài năm sau đó, mùi hương này thường có tên trong top 10 nước hoa bán chạy tại hệ thống Sephora Mỹ. Lý do phần lớn có lẽ là nhờ cái tên vừa thẳng thắn vừa lý tưởng: Cannabis Santal, tiếng Việt dễ hiểu là Cỏ trộn Đàn Hương. Thực tế, Cannabis Santal mùi vị thế nào? Mùi hương được Fresh nhắm đến khách hàng nam giới trẻ. Mùi hương...ngọt lịm, ngọt đến khó chịu, ngọt váng vất và buồn bã. Cảm giác như "bị" một kẻ cảm xúc bất thường dai dẳng bám víu. Kẻ theo đuổi này dính lên da hương ca cao tầm thường, rồi từ đó chứng tỏ mình hay hớn bằng cách bốc tỏa mùi ồn ã đến phản cảm. Cannabis Santal tuyệt nhiên không có cái "chất" của cỏ, cũng không rõ rệt hương gỗ. Kinh nghiệm của tôi về cỏ, có thể kết luận theo lối rất văn thơ:" Đừng mua sách chỉ vì cái bìa đẹp".


   Fresh đã "xào nấu" Cỏ thành công theo ý hãng muốn. Đây là loại cỏ dành cho ai thích... sô cô la loại ngọt lừ. Giờ là lúc chúng ta rời khỏi căn bếp Fresh với loại cỏ nửa vời đáng thất vọng, và đến đầu bếp khác. Đầu bếp Paul Emilien, với Cỏ mang tên Pure Addiction.







   Paul Emilien, nghệ sĩ nước hoa người Pháp. Ông tự học các làm nước hoa, đi chiêm nghiệm đây đó để lấy cảm hứng, kết luận thành cảm xúc, rồi biến cảm xúc thành mùi hương. Những sáng tạo đầu tiên của Paul Emilien ra đời năm 2014. Pure Addiction ra đời một năm sau đó. Paul Emilien đặt sáng tạo này cái tên rất nên thơ, nhưng khi dịch sang tiếng Việt lại có phần...sến sẩm: Ham muốn thuần khiết. Bản dịch Việt ngữ là của Google Translate, còn cá nhân tôi, tôi gọi Pure Addiction là Weed Kitchen, căn bếp của Cỏ. Mùi hương nồng đượm gỗ, kèm các loại thảo mộc dùng để nấu nướng, ngửi rất sảng khoái. Không có để nhận ra trong căn bếp gỗ này, hương cỏ basil ngập tràn, hạt tiêu khô thơm lựng, bột trắng thanh thơm ngọt dịu. Từ từng lớp gỗ, bỗng chốc len lỏi hương Cỏ tươi xanh. Vị ngái không u uẩn của Cỏ cuốn lấy bột, lấy tiêu, lấy basil rồi tỏa ra thứ hương thơm nửa ngòn ngọt lại the xanh sắc tự nhiên của nhiều loại cây cỏ. Purre Addiction sống động trên da, xanh ngút ngát, thanh sạch mướt mát, lại ngọt khô mìn mịn. Tựa một miếng bánh được tẩm Cỏ chắc nịch.







   Loại cỏ khác dễ nhận diện hơn, "hoang dã" hơn, mang tên Kinski, một sáng tạo đáng nhớ của tài năng Geza Schoen. Hẳn bạn còn nhớ bài viết M01 của Escentric Molecule. Geza Schoen chính là chủ nhân của mùi hương giản đơn đáng tranh cãi ấy. Kinski là cái gì? Tên đầy đủ là Claus Kinski, những ai yêu điện ảnh hẳn không xa lạ với nam diễn viên quá cố này. Kinski ra đời năm 2011, đánh dấu 20 năm sau cái chết của ông. Quay lại với Cỏ Kinski, tôi gọi đây là loại cỏ " bệnh hoạn". "Bệnh" không che dấu, và tự hào về điều đó. Hay nói cách khác, Kinski dành cho ai quen mùi của Cỏ, vì nếu không quen vị ngái gắt khói này, có thể bạn sẽ cảm thấy...váng đầu khó chịu phản cảm. Nếu thử google nước hoa Kinski, bạn sẽ thấy mùi hương cơ man nào là note. Tuy nhiên, trên da người xịt, Kinski "tệ nạn", và xin được nhắc lại, "bệnh hoạn". Thứ mùi cỏ ngái xanh ngắt. Hơi chua gắt. Nghi ngút tỏa khói. Vừa ngả ngốn lại vừa phấn khích quá trớn. Mùi hương chênh vênh giữa khói ngai ngái lẫn lộn cùng vị chua xanh sảng khoái. Mùi hương của khói Cỏ, lảng vảng ám trên da rất bền bỉ. Tôi ướp cỏ Kinski đi xem phim Attack of The Titans vào buổi tối, sáng hôm sau, vẫn còn đó chút u uẩn quyện tươi vui của cỏ mang tên Kinski cào nhẹ lên mũi.







   Cuối cùng, mạnh bạo hơn cả, dữ dội hơn cả, và rất mới mẻ. Beaufort là cái tên lạ lẫm mới toanh. Nghe như Pháp. Nhưng lại thuộc về London. Bỏ qua lí lịch cái tên Beaufort cùng lý tưởng mùi hương của nhà nước hoa này, vì nếu nghe xong, hẳn cảm nhận bạn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều từ những gì nhà nước hoa muốn truyền đạt, chúng ta có thể vào ngay trọng tâm Cỏ của Beaufort mang tên East India. East India cùng hai mùi hương khác, là ba sáng tạo mới toanh của Beaufort. Ngay khi ngửi, mình đã bị " thôi thúc ". Ở hoàn cảnh hiện tại, thừa mứa nước hoa, mọi sáng tạo đều trở nên dễ dãi nhàng nhàng, sáng tạo Beaufort khiến người ta phải ngạc nhiên. Đổ ập lên da thịt người thử, ngay lập tức, lớp bụi sương thơm tho trở nên nặng, dày, "ương bướng", mạnh mãnh liệt, và đặc biệt sống động. Lớp mùi xám nhám tựa lớp bụi than. Quánh đặc. Lấp lánh. Bốc lên và che phủ. Người ta mò mẫm trong lớp bụi xám ấy. "Bắt buộc" phải hít thở. Lớp bụi "có độc". Loại hương khói nghi ngút hỗn độn. Gia vị gì đó ấm nóng gàn cay. Váng vất hương thuốc lá nặng chịch. Phảng phất hương gỗ chắc nịch khô chát từ trà. Và om xòm mùi cỏ. Mùi hương phê pha u ám nhưng phấn khích bốc tỏa ôm trọn một khoảng không gian nhỏ. Người ta vẫn mò mẫm trong ấy. U mê. Nửa hoang mang. Xen lẫn thích thú. Lớp bụi xám lấp lánh vẫn dày đặc. Giờ đan xen cả khói đam mê. Và hương rượu mạnh ngút ngàn. Hỗn hợp hương vừa mạnh vừa bạo vừa lạ lẫm bốc tỏa tưng bừng. Rất lôi cuốn và lạ lẫm. Nửa khiêu chiến lại nửa đê mê. Lâu rất lâu mới có một mùi hương ngửi khác những gì chúng ta từng có. East India sống cực tốt và dài lâu trên da. Tuy nhiên, dư âm đẹp lạ kì của mùi hương mới thực sự sống lâu hơn cả.









   Trên đây là Cỏ trong mùi hương mà tôi ấn tượng. Có ai muốn mời tôi Cỏ nào khác không?

... Mùi của Da thịt ...

   Nước hoa, người ta thường định nghĩa là một dạng trang phục. Trang phục vô hình, nhưng hiệu quả thì vô cùng. Những người yêu nước hoa còn coi mùi hương như lớp da thịt thứ hai. Đã gọi là da thịt thì không thể phủ lên quần áo, mà cần phải được phủ lên da thịt. Xịt nước hoa, chúng ta nên xịt lên da dẻ tóc tai để "lắng nghe" mùi hương chuyển động và biến ảo trên da mỗi người.





   Nước hoa đa dạng, chia làm nhiều nhánh. Cơ bản sẽ có dòng Gỗ, dòng Hoa, dòng Gia Vị... Mỗi dòng lại chia làm nhiều mục nhỏ. Rất cụ thể, cầu kì, và rõ ràng. Mục nào nhánh nào cũng vậy, đều nên được "sống" trên da, được hơi nóng trên da ủ ấm, và tỏa sự lôi cuốn. Đặc biệt là musc.





( túi xạ của loài hươu xạ )



   Musc, tiếng Việt dịch là xạ hương, là một trong những nguyên liệu nước hoa lâu đời, quý hiếm, và đắt đỏ nhất. Các tài liệu về nước hoa chú thích rằng xạ hương được chiết xuất từ túi xạ nằm gần bộ phận sinh dục của loài hươu xạ. Đây là loài hươu nhỏ, gần như tuyệt chủng. Chỉ có huơu xạ đực khi trưởng thành thì mới có túi xạ để tỏa mùi, thu hút con cái. Từ thời xa xưa, thời mà hươu còn nhiều, loài người còn thưa thớt, người ta đã biết săn loài hươu xạ để đoạt cho bằng được báu vật này, để chiết xuất ra những giot hương tinh túy vô giá. Xạ hương được người ta o bế và "mặc" cho nhiều "huyền thoại". Người ta "lăng xê" xạ hương là mùi hương sang trọng ma mị gây ám ảnh và có sức lôi cuốn lớn. Xạ hương khi pha trộn cùng các mùi hương khác, sẽ tạo cho mùi hương những tính cách riêng, khiến mùi hương trở nên sống động một cách khác biệt và giúp mùi hương sống dài lâu trên da mỗi người. Đó là cái hay của xạ hương, khiến thế giới mùi hương trở nên da diện hơn và bền lâu hơn.Và bạn cần phải để xạ hương áp lên da thịt, để các mùi hương có xạ hương hòa vào da thịt, biến thành mùi đặc trưng của bản thân.











   Từ thời khởi thủy của nước hoa cho đến thời điểm hiện tại, xạ hương vẫn là note hương lôi cuốn và không bao giờ nhạt cảm hứng đối với các nghệ sĩ sáng tạo mùi hương. Mỗi thời kì, người ta có cách xử lý xạ hương khác nhau. Xạ hương từng...khó ngửi, từng là mùi của những bà già quý tộc. Ngửi đúng nghĩa như mùi của người già. Cũ kĩ, hoài cổ, và ủ ê. Không dễ chịu chút nào. Giờ, xạ hương trở nên hiếm hoi, các mùi nước hoa hiện tại hầu như không được phép sử dụng nguyên liệu xạ hương tinh túy nữa.Tuy nhiên, bằng cách này hay cách khác, các nhà nước hoa đã rất tài tình sáng tạo thêm
những mùi hương lấy chủ điểm Musc dành tặng những người yêu mùi hương.

( huơu xạ )

    Chưa từng được "sờ" thử xạ hương nguyên chất, nhưng cũng có dịp được ngửi những loại tinh dầu xạ hương đậm đặc từ các nhà nước hoa truyền thống xứ Trung Đông, tôi có thể khẳng định, xạ hương thực sự...khó ngửi, ngay cả khi đã được pha trộn cùng thành phần này thành phần khác. Loại tinh dầu đậm đặc này ướp lên da lớp hương dày và bốc tỏa khủng khiếp, gợi lên cảm giác hoang dã và không dễ chịu chút nào. Thứ mùi hương...thum thủm, hơi khai, ngột ngạt. Tôi ngửi, thấy mình như bị nhốt trong một...chuồng ngựa, nồng nặc mùi động vật hoang dã. Ngửi xa còn thấy giông giống mùi nước hoa chút đỉnh, chứ khi ngửi gần hay hít mạnh, tôi lại thấy mình bị nhốt vào chuồng ngựa vừa tối vừa vẫy vùng mùi.



   Đó là lối xử lý xạ hương theo cách gần với xạ hương nguyên chất nhất của xứ Trung Đông, một trong những cái nôi sáng tạo mùi hương lâu đời và nguyên chất. Tôi vốn không hợp với xạ hương đậm đặc kiểu này. Tôi ưa cách xử lý xạ hương của các nhà nước hoa châu Âu hơn. Họ biết cách cân bằng và giao hòa xạ hương sao cho mới mẻ, lôi cuốn và phù hợp với phần đông những người yêu mùi hương.


   Giờ, xạ hương không đơn thuần chỉ ngửi như mùi của người già, hay chuồng ngựa nữa. Người sáng tạo mùi hương định vị xạ hương là mùi của da thịt. Mà da thịt thì không chỉ giản đơn mỗi kiểu thơm tho, gợi mời. Xạ hương, mùi của da thịt, còn "ngông cuồng" và khó đoán.





   Mùi của da thịt, dễ hình dung nhất, là mùi của sự thanh sạch, ngửi tự nhiên như...không nước hoa. White Musk for men của The Bodyshop là xạ hương sạch, tạo cảm giác da dẻ mơn trớn như mới từ phòng tắm bước ra. White Musk, hay là Xạ Hương Trắng, ngửi tự nhiên tựa không khí trong lành, phe phẩy chút hương trầm ấm rất nhẹ của xạ hương, chỉ thoang thoảng, tạo cảm giác dễ chịu và không cần dè chừng. Đây là loại xạ hương phù hợp cho những ai còn dè dặt với thế giới mùi hương, muốn tìm kiếm cho mình loại mùi hương gần gũi với cảm giác da dẻ tinh tươm nhất.






   Cá nhân tôi không thích White Musk, bởi đây là loại Da Thịt quá sạch và an toàn, không khơi gợi nhiều cảm xúc. Có một loại xạ hương khác, cũng trắng sạch tinh tươm, tuy nhiên, lại có cảm giác "thơm ngon", mang tên Musc Maori, của nhà nước hoa Parfumerie Generale. Musc Maori có thể coi là xạ hương dành cho ai thích đồ ngọt, yêu sô cô la trắng. Mùi hương trắng sạch, lại ngọt ngậy. Ngửi qua tựa một loại sô cô la trắng hảo hạng. Musc Maori pha trộn nhiều ca cao và gỗ, cốt để "đánh lừa" người dùng mùi hương. Bởi sau khi vượt qua cảm giác sảng khoái và "ngon" mà Musc Maori đưa đẩy khứu giác người ngửi, điềm tĩnh lại, bạn sẽ thấy lớp xạ hương thanh thoát nhẹ nhàng mịn màng tựa lớp đệm êm ái khiến hương ca cao và gỗ trở nên thơm ngon theo cách vừa chân thật lại vừa khác lạ. Từng thử rất nhiều loại mùi hương musc, tôi nhận định Musc Maori là loại xạ hương vừa không giống các mùi xạ hương thông thường, lại vừa lôi cuốn một cách non tơ và "tươi ngon" nhất.







   Gần hơn với xạ hương lúc khởi thủy, không còn mang dáng vẻ sạch sẽ, đó là Musc Ravageur của nhà nước hoa tinh tế và nhiệt huyết Frederic Malle. Bạn sẽ thấy shock và nhăn mặt nếu chưa quen ngửi hương musc nặng và "thô" đúng nghĩa. Musc Ravageur là loại xạ hương ấm nóng, ngọt dính, có thể sẽ khiến bạn hơi "gai người" nếu ngửi chưa quen. Tuy nhiên, nếu xạ hương chọn bạn để hòa hợp, bạn sẽ sớm quen với hương musc mạnh và lôi cuốn mang tên Musc Ravageur. Đây là xạ hương được tẩm gia vị quế. Nồng đượm, đậm đà. Rồi được rắc thêm nhiều lớp bột vanille. Ba thành phần cơ bản hòa quyện và quấn lấy nhau, phủ lên da người dùng lớp da thịt mới. Ấm nóng tựa một cái ôm siết chặt cọ sát da thịt một cách chủ động và đầy chủ ý. Musc Ravageur ra đời năm 2000, sau 15 năm vẫn được những người yêu mùi hương, yêu hương musc trân trọng.







   Xạ hương được đẩy lên một tầm cao nữa, gần với cách xử lý musc của xứ Trung Đông huyền bí, đó chính là Muscs Koublai Khan của nhà nước hoa Pháp Serge Lutens. Chúng ta không xa lạ Serge Lutens cùng những sáng tạo tuyệt đẹp và lôi cuốn như Chergui, Borneo 1834, La Fille de Berlin... Ngửi đúng nghĩa là nước hoa, vừa thơm vừa khơi gợi. Tuy nhiên, đã từng có lúc, Serge Lutens không dễ đoán và hiền lành vậy. Từng có lúc Serge Lutens "dũng cảm" và liều lĩnh trong các sáng tạo mùi hương của mình. Muscs Koublai Khan là một mình chứng. Đây thực sự là mùi hương dành cho ai hiểu được vẻ đẹp trinh nguyên của musc. Muscs Koublai Khan dày và cuồng nhiệt xạ hương, ngay khi áp lên da thịt, khiến người ta ngay lập tức ngửi ra mùi "động vật". Chút thum thủm bốc lên, thoang thoảng vị khai hòa quyện, kích thích khứu giác theo lối khác lạ. Người ngửi nhăn mặt phản ứng một thứ mùi hoàn toàn không giống nước hoa. Đồng thời, trí óc lại bị dẫn dụ bởi thứ hương vừa không thơm vừa kì dị đó. Mùi hương ứa ra trên da dẻ lớp mồ hôi mằn mặt hưng phấn lại hơi chua sảng khoái. Cứ thế phảng phất đưa đẩy. Vừa suồng sã lại vừa kích thích khứu giác. Cùng với Musc Ravageur, Muscs Koublai Khan, ra đời năm 1998, được coi là hai mùi xạ hương đương đại cá tính và nên thử.





   Trên đây là chút dạo đầu về trầm hương cùng một vài gợi ý cơ bản. Chúng ta sẽ còn gặp lại musc trong các bài viết tới. Trong trường hợp bạn đọc vẫn còn khao khát hơn nữa mùi của da thịt, tôi xin được có thêm một vài tham khảo sau:




Kiehl's Original Musk : Kiehl's là thương hiệu hóa mỹ phẩm quen thuộc. Tuy nhiên ,không phải ai cũng biết Kiehl's có một "báu vật", đó là mùi hương Original Musk, loại xạ hương ấm áp và có mùi tựa quả chín khi được phủ lên da thịt.





Narciso Rodriguez for Him: từ một cái tên xa lạ, Narciso Rodriguez trở nên quen thuộc và được yêu thích bởi sáng tạo mùi hương Narciso Rodriguez for her lôi cuốn và nịnh mũi. Bị ám ảnh bởi xạ hương, nhà thiết kế người Mỹ gốc Cu-ba xác định các mùi hương của ông đều có một chủ điểm là musc. Narciso Rodriguez bản của nam không sôi động như bản nữ, mà trầm tính và ấm áp hơn. Loại trầm hương mảnh khảnh, lãng mạn, khơi gợi cảm giác muốn được ấp ôm.





By Kilian Musk Oud: một loại xạ hương nữa cần phải thử nến bạn bị ám ảnh musc. Nằm trong bộ sưu tập Arabian Nights, Musk Oud là sự chênh vênh nhưng cân bằng giữ thanh sạch và hoang dại, giữa sáng bừng và thăm thẳm tối. Hiếm hoi có mùi hương musc song hành và hài hòa những đối nghịch như Musk Oud.

... Mini Review: Sauvage của Dior, Voulez-vous couchez avec Moi của By Kilian, và Mimosa & Cardamom của Jo Malone ...

   Ba mùi hương của ba nhà nước hoa khác nhau, ba tên tuổi đều thuộc dạng "hot", nếu nói theo ngôn ngữ trên mạng đương thời. Sauvage của Dior, là mùi hương dành cho nam giới mới ra được một vài tháng. Voulez-vous couchez avec Moi của By Kilian thì giữa tháng 10 mới chính thức có mặt trên kệ. Mimosa & Cardamom của Jo Malone cũng mới mẻ ngang Dior Sauvage. Tại sao tôi lại gộp chung ba mùi lại thành một bài viết? Nếu chỉ có mỗi một lý do là "hot" hay "mới ra lò" thì không đủ sức thuyết phục. Cá nhân tôi ngửi từng mùi, thấy mình như đi xuyên suốt khoảng thời gian 1 ngày. Bắt đầu từ xâm xẩm tối với Sauvage của Dior.


   Dior Sauvage - Hoang Dã hay Xúc xích?




   Hình thức đẹp? Check! Tên ngắn gọn ấn tượng dễ nhớ? Check! Thương hiệu xa xỉ? Check! Chất lượng mùi hương? Đối chọi hoàn toàn với những điều đã "chếch". Sauvage, hay Savage, tiếng Việt là Hoang Dã, với dụng ý mùi hương như một chuyến đi. Xa vắng, vô định, nhưng "nghệ sĩ", bay bổng, lý thú, và đáng nhớ. Johny Depp là gương mặt đại diện cho Sauvage. Thực tế, nhắc đến Sauvage, tôi toàn bị đọc chệch đi thành Sausage, nghĩa là...món ăn nhanh mang tên xúc xích. Bớt gay gắt đi, tôi xin được đổi tên Sausage thành Safe...







   Thậm chí, Sauvage còn không đáng được gọi là Safe... Như hầu hết mọi chuyến đi, Sauvage có khởi đầu khá tốt đẹp. Thậm chí còn gây được tò mò lẫn phấn khích. Hỗn hợp gỗ + gia vị khô cay dậy mùi, gợi lên trong tâm trí người ngửi mùi của bụi đất khô trước cơn giông bão. Người ta hào hứng khởi hành chuyến đi ở thời khắc lý tưởng đó. Nếu quy đổi khởi đầu của Sauvage ra thành màu sắc, Dior đã làm tốt điều đó cho chúng ta. Màu sắc lọ nước hoa chính là opening của mùi hương. Nịnh mắt và lôi cuốn. Tuy nhiên, chưa được 20 phút xuất hành, người ta đã mong chuyến đi mang tên Hoang Dã kết thúc cho nhanh. Vượt qua cơn giông bão cũng là lúc người ta nhận ra con đường phía trước. Túc tắc bằng phẳng. Nắng rải đều. Đất vàng dưới chân. Bụi đất cuộn lên dìu dịu. Nhẹ nhàng hăng hắc. Nắng được chiếu từ đèn cao áp. Đất lấy đâu đó về rồi rải lớp mỏng lót lên xi măng trường quay. Và Dior gọi mùi- khung cảnh trường quay đó là Sauvage, Hoang Dã.







   Với tôi, Sauvage là mùi hương trung bình của Dior. Sau một loạt những sáng tạo đương đại dành cho nam rất đặc sắc như Dior Homme ( bản eau de toilette lẫn bản eau de parfum ), Fahrenheit Absolute, những tưởng Sauvage sẽ là một sáng tạo đáng nhớ khác, thực tế xem ra không như mơ. Mùi hương mới mượn tên của chính tượng đài Eau Sauvage ( ra đời nằm 1966 ) của Dior, có dụng ý muốn bám víu vào hào quang quá khứ và hưởng chút lộc lá hương hoa. Đáng buồn thay, bản chất mùi hương dường như đã không được để tâm đúng mức.


   Voulez-vous couchez avec Moi của By Kilian - Đêm về, nghe người đàn bà của Kilian tỉ tê


   Về khoản đặt tên "sến sẩm" đến ngán ngẩm, có lẽ không nhà nước hoa nào vượt qua được By Kilian. Mùi hương mới của Kilian không rườm rà tiếng Anh, mà lượt thượt tiếng Pháp, dịch sang tiếng Việt là "Anh muốn ngủ với Em?" Hiển nhiên, đây là mùi hương ưu ái phái nữ. Tên dài quá, tôi lại luộm thuộm tiếng Pháp, nên xin phép được tóm gọn tên mùi hương thành Ngủ. Ngủ là mùi hương thứ tư và mới nhất của bộ mùi Ví Trắng mang tên In the Garden of Good and Evil. Lần này các fan của By Kilian sẽ có chiếc ví cầm tay màu đen xa xỉ. Rất đẹp và lóng lành.







   Chưa nói đến bản chất mùi hương, nhìn qua hình thức bên ngoài,đủ biết By Kilian biết cách tiếp thị sản phẩm. Hộp đựng lọ nước hoa được hoàn thiện đẹp lộng lẫy và sang trọng. Như đã biết, chủ nhân của Ngủ có thể tự hào lấy hộp nước hoa làm ví cầm tay. Trong ảnh sản phẩm đã lung linh, nhìn ngoài và cầm trên tay người ta sẽ còn thấy thích thú cái hộp - ví hơn rất nhiều. Vào phần nội dung. Thực sự,đây là mùi hương đẹp dành cho phu nữ, không dành cho gái teen ngơ ngẩn mới lớn. By Kilian gọi đây là mùi hương Mời Ngủ, tôi gọi Ngủ là mùi hương của nửa đêm về sáng. Đêm the lạnh trắng muốt thơm tho gợi mời. Vừa trắng nõn non tơ. Lại vừa lả lơi mời gọi. Mùi hương có hai note hoa chính: hoa trắng và hoa vàng. Hoa trắng phủ lên đêm đen lúc đầu. Sau đêm ngả dần về sáng. Và hoàng lan xuất hiện. Phơi phới. Hời hời. Hoàng lan trong Ngủ được xử lý theo lối suồng sã và mời gọi. Phảng phất nhấn nhá đẩy đưa qua lại. Ngửi thấy phóng túng bản năng. Nhưng đượm đà lôi kéo và "làm chủ". Tóm lại, một cái tên sến sẩm phóng túng +một hình thức lung linh mời gọi + một mùi hương thuộc họ Hoa tương đối lý thú và lôi cuốn -> Ngủ sẽ sớm là best-seller của nhà nước hoa đang rất được ưa chuộng này.







   Update: đêm trước khi ngả về sáng, người ta còn thấy đêm hóa màu hồng. Hoa hồng ngút ngát. Váng vất. Rồi phảng phất. Tươi mơn mởn. Trong veo. Phủ hương trong đêm đen tịch mịch. Ngủ của Kilian, với 3 gam màu quấn quít vấn vít nhau: Trắng, Hồng, Vàng.




   Mimosa & Cardamom của Jo Malone - Con đường dài phủ nắng và gió


   Ngửi Mimosa & Cardamom của Jo Malone, tôi nghe thấy văng vẳng bản ballad buồn nhưng vui The Long and Winding Road của The Beatles. Mùi hương có nét gì đó phảng phất hoài cổ, nhưng tuyệt nhiên không ủ uê u uẩn, mà ngời ngời rạng rỡ. Không buồn. Không bi quan. Mà xán lạn, trải dài nắng gió.


   Tôi lấy làm ngạc nhiên, bởi đây là mùi hương đầu tiên của Jo Malone khiến tôi thấy thi vị và có nhiều cảm xúc.




   Nếu chọn nhà nước hoa bản thân thấy hờ hững, không cảm hứng, sàn sàn không nổi bật, hẳn nhiên tôi sẽ chọn Creed, Bond no. 9, và Jo Malone. Jo Malone, Anh quốc, đang là nhà nước hoa được ưa chuộng tại châu Á. Tôi có cảm giác Jo Malone phù hợp các em nhỏ mới lớn, rủng rỉnh tiền, mới tập ngửi nước hoa. Thế giới mùi hương của Jo Malone tự nhiên, đơn sắc. Bạn mua cái đơn sắc đó về, vài ba lọ mỗi lọ một kiểu mùi tươi mát khi thì Hồng khi thì Bưởi, rồi xịt chung với nhau, tạo thành mùi mới, dành riêng cho bạn. Nghe ưng tai không? Tôi thì thấy Jo Malone thật giỏi kinh doanh.





   Tuy nhiên, với Mimosa Cardamom, mùi hương mới của nhà nước hoa Đơn Sắc, tôi ... bớt "ghét" Jo Malone . Mimosa Cardamom là một sáng tạo thú vị và lý thú. Tôi không gọi đây là mùi hương, mà gọi đây là sáng tạo. Một mùi hoa Mimosa rất khác những nước hoa chủ điểm mimosa chúng ta từng biết. Vài ngày trước ở Paris, tôi chui vào cửa hiệu Jo Malone trú mưa. Trong lúc xem các bạn nhân viên trổ tài gói quà, tôi hờ hững lững lờ nhìn ngó mấy lọ Jo Malone. Không một chút cảm tình. Buồn chán tình cảnh Paris sụt sịt, rồi vô thức cầm Mimosa, và xịt lên mu bàn tay. Bỗng nhiên, tôi mỉm cười. Mùi hương vàng sáng. Xua tan cảm giác ẩm ướt khó chịu bởi một Paris đã đỏng đảnh lại còn lên cơn mưa gió sụt sùi. Mùi hương đưa người ta về lại những ngày nắng. Nắng hè. Hè châu Âu. Rười rượi gió. Nắng vàng trải dài. Lấp ló bóng nắng nhảy nhót xuyên qua những tán cây phủ xuống cỏ dại. Mimosa & Cardamom, rất ngạc nhiên, ngửi tương đối khác các mùi Jo Malone tôi từng biết. Mùi hương thanh thoát, nhưng không xơ xác. Lớp hương dày. Lý thú. Tự nhiên. Nhưng không dễ đoán. Là một mùi hương đáng chú ý hơn cả trong bộ mùi hơn 20 note đơn lẻ của Jo Malone.





   Tôi hít hà Mimosa & Cardamom một cách thảnh thơi thanh thản. Tôi không cố nhặt nhạnh phân tích Mimosa & Cardamom có những thành phần hoa lá gì. Một mùi hương thành công là đây. Phức tạp hay đơn sắc không còn thấy quan trọng nữa. Cảm xúc mùi hương đem lại cho ngừơi ngửi mới thực sự không thể quên.


   Mùi của một ngày dài không đằng đẵng, mà rợp ngời nắng và gió.

... Valentine, hãy tặng Chocolate ...



   Có thể, tôi là một kẻ truyền thống, truyền thống, hay thậm chí "cứng đầu". Tuy nhiên, tôi khẳng định, Valentine, hãy tặng nhau chocolate. Nếu có ai đó để tặng, quả thật bạn may mắn và hạnh phúc. Nếu không có ai để tặng, cũng đừng lấy làm buồn, hãy tự tặng bản thân. Ít nhất có một ngày lễ trong năm, chúng ta có thể đường hoàng thoải mái nhấm nháp loại mùi hương kì diệu và không bao giờ thấy chán ngán này. Tình yêu, chẳng phải cũng giống như chocolate sao? Trong ngọt có đắng. Trong đắng có ngọt. Biết trước kết quả thế, nhưng chẳng ai có thể chối từ.



   Khi người ta trẻ, mọi thứ trong veo, cảm xúc trong veo, và tình yêu thì lại càng tinh khiết. Khi còn trẻ, chọn chocolate, bạn hãy chọn loại nào có vị đượm trong trẻo như tình yêu bạn đang có. Tôi vốn hảo ngọt, nghiện chocolate nặng. Năm này qua năm khác, lê la hít hà đủ mọi loại mùi chocolate, cảm nhận chocolate đủ mọi phong cách, tìm kiếm loại mùi ngọt-đắng trong trẻo nhất.Cuối cùng, tôi cũng tạm tin có một loại chocola phù hợp với tiếu chí trên, mang tên Chocolate Greedy của nhà nước hoa hơi hướng Trung-Đông Montale. Khi người viết bài không còn trẻ, ngửi lại loại chocolate khi còn trẻ từng thử và hờ hững, bỗng nhiên thấy tiếc nuối. Tôi nhận ra trong trẻo chỉ tồn tại rất ngắn trong quãng đời chúng ta, và hầu như không thể có lại cảm giác đó nữa. Quay lại với Chocolate Greedy của Montale, đây là loại mùi ngọt-đắng thơm lựng và thanh thoát. Loại chocolate lâng lâng thơm như bột, dìu dịu chứ không đậm đặc, và rất tươi vui. Mùi hương kích thích khứu giác, khiến người ta muốn được hít hà nhiều hơn vị bột ngọt-đắng nuột nà và mịn trong. Lớp bụi chocolate không hiện diện lâu, mà dần hòa vào cùng hương hoa quả, hương gia vị ngọt khác, khiến Chocolate Greedy giờ thành chiếc bánh cookie phả hương chocolate sữa êm ru.



   Không phải lúc nào người ta cũng có thể giữ được cảm xúc trong trẻo. Qua nhiều ngọt - đắng, cái trong trẻo đó cũng dần hiếm hoi dần. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn níu kéo. Bạn có thể phì cười, nhưng tình cảm nó sến rện thế, còn có thể níu kéo, cứ níu kéo. Tôi níu kéo hương trong trẻo với Musc Maori của nhà nước hoa Parfumerie Generale, viết tắt là PG là mùi hương ngọt - đắng trong trẻo và kì diệu. Trước tiên, Musc Maori đượm vị chocolate rõ rệt không thể nhầm lẫn, ngửi là người ta cảm thấy như đang được bao bọc bởi chocolate. Tiếp, hương chocolate rõ rệt nhưng không đắng ngắt, mà phấn khích và sống động. Loại chocolate chia đều cho cả hai giới, và sẽ khiến cả hai mỉm cười bất ngờ. Cơ man các loại mùi chủ điểm chocolate tôi từng thử, có lẽ duy nhất Musc Maori có vị ngọt - đắng vừa hòa hợp lại vừa tách bạch như thế. Trên da người nam, có thể thấy vị đắng mơn man sực lên nam tính. Tuy nhiên, trên da nữ giới, Musc Maori lại là hương chocolate trắng thơm ngậy ngây ngất.



   Chúng ta sẽ không còn gặp lại loại mùi chocolate trong trẻo ấy nữa... Giờ là lúc hưởng thụ chocolate ở cấp độ phức tạp và "đắng" hơn, "tối" hơn, hay thậm chí là cuồng nhiệt. Tôi thích loại chocolate rượu. Say nhẹ nhàng. Nhưng váng vất. Say êm ru. Nhưng lưu luyến và gợi mời. Tôi thích chocolate rươu của Guerlain, mang tên Gourmand Coquin. Gourmand Coquin ngửi "hồng" và "ngon". Hương chocolate đắng nhẹ làm chủ cuộc chơi, hòa cùng rượu rum, tạo cảm giác êm ái và hưởng thụ. Điều đáng tiếc duy nhất ở Gourmand Coquin là "cơn say" chỉ sau tầm 4 tiếng là tan biến, khiến cho ngừoi ta trở nên "đói" hơn, và mò mẫm tìm kiếm Gourmand Coquin để tiếp tục đắm trong lớp hương chocolate hồng quánh rượu.



   Đã đến lúc tặng nhau loại chocolate nổi tiếng và "tai tiếng"! Loại chocolate của đêm đen, của tiệc tùng, của ve vãn, của khẳng định. Loại chocolate "hung hãn" và không thể lẫn lộn. Tôi đang nói đến Black Orchid eau de parfum của Tom Ford. Tom Ford mặc định Black Orchid là hương thơm chủ điểm hoa + chocolate ngập tràn "uy lực" và khao khát cho giới nữ. Vài năm sau, Black Orchid trở thành một trong những mùi hương được yêu thích nhất của Tom Ford. Kì lạ một điểm, dường như nam giới thích và "diện" Black Orchid còn nhiều hơn nữ giới. Black Orchid là loại chocolate đen đậm đặc quấn siết lấy hoa lan. Hương hoa ngây ngất giẫy dụa quẫy mạnh khiến mùi hương tỏa hương khốc liệt. Hương hoa quyện chocolate đắng đậm bốc tỏa tưng bừng và dai sức, đánh động và lôi kéo, tạo cảm giác người mặc mùi hương tự biến mình thành con mồi để vồ mồi thì phải.



   Cuối cùng, tôi muốn dành tặng những ai còn một mình loại chocolate này. Thứ chocolate ... đượm vị hoài cổ, nhưng ấm áp, mạnh mẽ, và thanh thản. Một mình, bạn vẫn có thể có loại chocolate phù hợp để hưởng thụ và thấy mùa Valentine không lạnh. Chocolate có tên Borneo 1834 của Serge Lutens. Borneo 1834 là hỗn hợp chocolate đen mịn hòa quyện với vị xưa cũ ấm áp của hoắc hương. Mùi hương đẹp và hướng nội, chứ không phô trương, là loại chocolate gần gũi và không tạo cảm giác đơn độc.



   Valentine, hãy tặng chocolate. Vì cơ bản, vị đắng cũng có cái lý thú riêng của nó. Đừng bi quan, vì chocolate là dành cho mọi người, trong đó có cả những người ai đang còn một mình. Chúc bạn kịp chọn loại chocolate phù hợp cho ngày lễ Tình Nhân.

... Năm 2015 của Scent ...

   Năm 2015 trôi qua, và đọng lại trong tâm trí những người yêu mùi hương là gì?


   Mùi hương của 2015 - Black Orchid

   Trên dưới 5 năm về trước, có thể đi đâu bạn cũng ngửi thấy mùi nhàn nhạt man mát na ná nhau theo dạng aquatic mà nhà nước hoa - thời trang nào cũng làm. Một vài năm trở lại đây, ngừoi dùng nước hoa có gu hơn, tiếp cận nước hoa nhiều hơn, dạng mùi aquatic nhàm chán bớt thông dụng. Tôi đi đường, thường thấy phảng phất hương nước hoa Hermes. Cụ thể và quen thuộc nhất có lẽ là Un Jardin sur le Nil hoặc Terre d'Hermes đều của Hermes. Tuy nhiên, 2015 có lẽ là năm của Black Orchid của Tom Ford.



   Black Orchid, có lẽ là trường hợp độc nhất vô nhị, vô tiền khoáng hậu, vừa ngạc nhiên, lại vừa gây sốc. Ra đời cách đây...10 năm, năm 2016, Tom Ford mặc định Black Orchid là loại mùi hương hoa dành riêng cho nữ giới. 10 năm trời chậm rãi len lỏi và rồi tưng bừng sức sống, giờ, Black Orchid trở thành một trong những mùi hương thành công và được khen ngợi nhiều nhất của Tom Ford. Black Orchid là loại mùi hoa quyện chocolate mạnh và đậm. Thứ mùi mạnh bạo, chủ động khiêu khích, phô trương, và "không đứng đắn". Không phải phụ nữ nào cũng thấy tự tin và thoải mái khi mặc Black Orchid. Tuy nhiên, nam giới dường như lại thích thú mặc Black Orchid hơn nữ giới thì phải. Tôi đi đường, đặc biệt là phố phường Hà Nội, thấy cuồng nhiệt thứ mùi của tiệc tùng gạ gẫm này. Trên các chuyến bay thường lệ bay từ London về Việt Nam , tôi cũng ngửi thấy rộn ràng Black Orchid từ các chàng trai trẻ chải chuốt xứ sương mù. Black Orchid, rất đặc trưng, không lẫn lộn. Là thứ mùi cho dù bạn có ghét hay thích. Một khi đã thử. Sẽ không bao giờ quên.


    Xu hướng của 2015 - Sao bản

   Tôi nghĩ, chúng ta đang ở thời kì quá tải và bão hòa mùi hương. Các nhà nước hoa cao cấp có, bình dân có, đều ra sức đổ ra thị trường càng nhiều nước hoa càng tốt. Bất chấp bản thân mùi hương có nên tồn tại hay không. Thừa mứa thế, hẳn nhiên hầu hết các lọ nước thơm có cồn ngửi sẽ quen quen, na ná, thậm chí còn chả có chút ấn tượng. Ý tưởng dần cạn kiệt! Và người ta bắt đầu sao bản. Từ một mùi gốc thành công, người ta điểm xuyết - thêm bớt vào mùi hương đó note này note kia, giữ nguyên cái tên thế, thêm một vài cái tính từ nghe sao cho đã tai. Sao bản không phải lúc nào cũng thành công. Điển hình có YSL với thảm họa Black Opium là sao bản của huyền thoại Opium với mục tiêu nhắm đến đối tượng nữ trẻ. Tôi gọi Black Opium là thảm họa, và YSL còn dũng cảm nhân ba thảm họa này lên với các bản Black Opium khác nhau. Black Opium, thứ mùi ngọt quá lửa hăng hăng ngây ngô chưa định hình tính cách ngửi rất dễ lẫn lộn với đám nước hoa của Zara được bán với giá rẻ hơn 1/4, có lẽ xứng là sao bản lệch lạc có chủ ý và tồi tệ nhất của năm 2015.

( đố ai nhớ được Shalimar của Guerlain có bao nhiêu "anh chị em" )

   Ngoài Black Opium của YSL, năm vừa qua còn có Dior với "siêu phẩm" Sauvage cho đối tượng nam trẻ. Sauvage, hay Hoang Dã, là sao bản của Eau Sauvage ra đời năm 1966. Hai cái tên Sauvage, tuy nhiên, cũng giống như trường hợp Opium, đều là hai mùi hương chả ăn nhập gì với nhau cả. Nếu Eau Sauvage là thứ mùi hương nam giới điển hình, nhẹ nhàng, thanh sạch, và gợi cảm, Sauvage là thứ mùi hoang dã ngụy tạo và studio.



   Tuy nhiên, không phải lúc nào sao bản cũng thất bại. Chúng ta đang có nhiều sao bản thành công. Elie Saab Le Parfum với các sao bản Le Parfum eau de toilette, Le Parfum Intense đều ngửi lý thú xoay quanh note hoa nhài trắng đẹp rực rỡ. Tương tự vậy với Narciso for Her cùng các sao bản đậm nhạt khác nhau xoay quanh note xạ hương đặc trưng của Narciso. Nổi tiếng và giữ phong độ nhất, có lẽ là Thierry Mugler cùng ba sáng tạo gốc A*Men cho nam giới, Angel và Alien cho nữ giới cùng các sao bản cá tính ra đều đều mỗi năm.


   Bất ngờ của 2015 - Đơn sắc

   Như ngừoi viết nhận định, chúng ta đang ở thời điểm bớt hào hứng với mùi hương. Có nhiều lý do: đơn giản quá thì chán, phức tạp quá đâm khó hiểu nên chả ai buồn hiểu, quen thuộc quá đâm ra hờ hững, kì lạ quá thì lại khó dùng, nhiều quá đâm ra thừa thãi... Tuy nhiên, trong năm 2015, tôi có được một bất ngờ. Bất ngờ này, thật...bất ngờ, lại đến từ nhà nước hoa tôi hoàn toàn không tôn sùng và yêu thích, nhà nước hoa "đơn sắc" Jo Malone. Bất ngờ có tên Mimosa & Cardamom.



   Ở thời điểm thưởng thức quá nhiều của ngon vật lạ, người ta trở nên khó tính. Và thật khó để làm người khó tính bất ngờ. Tôi không mong chờ ngạc nhiên đó lại từ Jo Malone. Quay lại với bản thân mùi hương Mimosa & Cardamom, đây là hương hoa quyện gia vị hài hòa và tươi sáng. Thứ mùi không đánh đố phức tạp, cũng không phải cân nhắc khi hít hà, lại càng hoàn toàn thoải mái thả lỏng để cảm nhận và mỉm cười. Một mùi hương giản đơn nhưng lạc quan, đủ để người ta ngửi và thấy mỉm cười. Đó là thành công lớn. Có lẽ, thời điểm phù hợp nhất để tìm đến Mimosa & Cardamom là khi tâm trạng bạn ủ ê, khi ngoài trời dông bão. Mùi hương phảng phất gió quyện nắng vàng có lẽ sẽ ít nhiều khiến bạn bớt thấy xám buồn. Tiếp, Mimosa & Cardamom càng đẹp hơn khi cảm xúc bạn hân hoan.


   Giản đơn mà khiến người ta có nhiều cảm xúc tích cực, khơi gợi nhiều cảm xúc đẹp, hẳn là không đơn giản chút nào. Mimosa & Cardamom là mùi hương hiếm hoi làm được điều đó.


   Dự đoán cho 2016


   2015 nhen nhóm một ý tưởng: các nhà nước hoa quen thuộc đều tạo điểm nhấn bằng các bộ mùi Exclusive. Exclusive sẽ bán hạn chế, được hoàn thiện tốt, và tất nhiên là giá cao. Chúng ta từng có Exclusive của Chanel, Dior, Hermes. Năm 2015 le lói xuất hiện Exclusive của Elie Saab, Givenchy, YSL, Thierry Mugler... và mới đây nhất là Carolina Herrera. Không phải Exclusive nào cũng đắt xắt ra miếng, tiêu biểu như bộ mùi Velvet của nhà Dolce & Gabbana hay Boss The Collection của Hugo Boss ngửi dễ quên và hời hợt. Ngược lại, Exclusive của Dior thực sự là những sáng tạo tuyệt đẹp và cần phải thử.




   2015 kết thúc. Chúc bạn kịp chọn cho mình một vài mùi hương đáng nhớ để chào đón 2016 thật rộn ràng.